Chia sẻ

Em trai vay tiền mua nhà, phản ứng của vợ khiến tôi hụt hẫng

Sự kiện: Những tâm sự hay
0:00
0:00
Chuẩn
Tốc độ đọc

Tôi cảm thấy mình không còn vị trí gì trong căn nhà này, ngoài vai trò một “cái ví”.

Mỗi khi về nhà, tôi chỉ thấy trống rỗng và xa lạ (Ảnh minh họa)

Mỗi khi về nhà, tôi chỉ thấy trống rỗng và xa lạ (Ảnh minh họa)

Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại phải ngồi viết ra những dòng này. Tôi là một người đàn ông bình thường, làm việc chăm chỉ, sống có trách nhiệm với gia đình. Lúc cưới vợ, tôi tin rằng mình đã chọn đúng người — một người phụ nữ hiền lành, biết nghĩ và luôn đồng hành cùng tôi qua những khó khăn. Nhưng giờ đây, niềm tin ấy đang lung lay dữ dội, khi tôi phát hiện ra sự thật mà có lẽ sẽ ám ảnh tôi suốt đời.

Cách đây không lâu, tôi tình cờ phát hiện trong tài khoản tiết kiệm chung của hai vợ chồng biến mất hơn tỷ đồng. Số tiền đó chúng tôi dành dụm suốt nhiều năm, với dự định để mua nhà lớn hơn hoặc đầu tư cho tương lai con cái. 

Tôi hỏi vợ, ban đầu cô ấy quanh co chối, rồi sau cùng mới thú nhận: Lấy toàn bộ số tiền ấy để trả nợ cho mẹ ruột - người từ lâu đã dính vào cờ bạc, nợ nần chồng chất. Điều khiến tôi đau lòng hơn cả không phải là mất tiền, mà là sự dối trá và cách cô ấy sẵn sàng hy sinh tất cả cho nhà ngoại mà không đắn đo.

Càng đau hơn khi chỉ vài tuần sau đó, em trai tôi đang lập gia đình và muốn mua một căn nhà nhỏ để ổn định cuộc sống, em có ngỏ ý vay vợ chồng tôi 500 triệu đồng. Dù tôi đã cố gắng thuyết phục, vợ vẫn kiên quyết không đồng ý. Cô ấy bảo: “Tiền bạc không đơn giản, không thể cho mượn được”. Tôi im lặng. Không lẽ hơn 1 tỷ cho mẹ cô ấy là đơn giản, còn 500 triệu cho em tôi vay lại là điều quá lớn lao?

Tôi không phải người ích kỷ, càng không phân biệt bên nội hay bên ngoại. Tôi luôn đối xử tốt với mẹ vợ, từng giúp bà nhiều lần về tài chính. Nhưng lần này, tôi thấy mình bị phản bội. Không chỉ là sự thiên vị trơ trẽn, mà là sự phủ nhận hoàn toàn giá trị của tôi và gia đình tôi. Tôi cảm thấy mình không còn vị trí gì trong căn nhà này, ngoài vai trò một “cái ví”.

Tôi từng nghĩ gia đình là chốn bình yên, nơi người ta tin tưởng nhau, dựa vào nhau khi khó khăn. Nhưng giờ đây, mỗi khi về nhà, tôi chỉ thấy trống rỗng và xa lạ. Tôi không trách vợ vì thương mẹ - điều đó là tự nhiên nhưng tôi không thể hiểu nổi tại sao cô ấy lại chà đạp lên niềm tin của chồng để bảo vệ sự sai trái.

Tôi mệt mỏi. Không biết nên tha thứ hay buông tay. Tôi vẫn còn yêu vợ, vẫn còn thương con nhưng tôi sợ phải tiếp tục sống trong một mối quan hệ đầy bất công như thế này. Tôi bắt đầu nghĩ đến việc ra đi, dù đau lòng, để giữ lại chút lòng tự trọng cuối cùng.

Nếu ai đó đọc được những dòng này và từng rơi vào hoàn cảnh như tôi, có lẽ bạn sẽ hiểu: đau nhất không phải là mất tiền, mà là mất niềm tin - thứ khi đã vỡ rồi thì rất khó lành lại.

Tôi thất vọng về việc làm của chồng đã đẩy gia đình vào cảnh nợ nần, tan nát.

Theo Hải Anh ([Tên nguồn])
Gửi góp ý
Chia sẻ
Lưu bài Bỏ lưu bài
Tin liên quan
Những tâm sự hay

Xem Thêm