Chia sẻ

Mừng rỡ vì chồng cũ xin tái hôn, lúc anh quấn khăn từ phòng tắm bước ra, tôi tái mặt chạy đi

0:00
0:00
Chuẩn
Tốc độ đọc

Lúc anh bước ra, anh chỉ quấn khăn ngang hông, vừa định mặc áo thì tôi chết lặng.

Chúng tôi từng là vợ chồng. Một cuộc hôn nhân kéo dài 4 năm, tưởng như êm đềm nhưng thật ra lại ngấm ngầm mệt mỏi. Không có người thứ ba, không có phản bội, chỉ là hai con người sống bên nhau mà không còn thực sự nhìn thấy nhau.

Tôi bận rộn với công việc, còn anh là một kỹ sư công trình, liên tục vắng nhà. Những bữa cơm nguội, những tin nhắn không còn trả lời nhau đúng lúc, và những lần cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt. Càng ngày, chúng tôi càng xa lạ trong chính căn nhà từng xây nên bằng yêu thương.

Ly hôn diễn ra không ồn ào. Giống như mọi thứ giữa chúng tôi, nó cũng trầm lặng, tê tái và không còn sức phản kháng.

Tôi đã nghĩ đó là kết thúc. Thế mà sau hơn 1 năm không liên lạc, anh nhắn tin:

- Anh vẫn không quen được với việc không có em. Nếu em cho phép, mình gặp nhau một lần nhé?

Tôi do dự, nhưng rồi vẫn đồng ý, thậm chí có chút mừng thầm trong lòng. Có lẽ, một phần trong tôi chưa bao giờ thật sự buông.

Mừng rỡ vì chồng cũ xin tái hôn, lúc anh quấn khăn từ phòng tắm bước ra, tôi tái mặt chạy đi - 1

Sau hơn 1 năm không liên lạc, chồng cũ đã nhắn tin cho tôi. (Ảnh minh họa)

Hôm đó gặp nhau, tôi thấy anh gầy hơn, trầm hơn, nhưng ánh mắt thì vẫn là ánh mắt năm nào, ấm áp, thành thật và dịu dàng. Chúng tôi nói chuyện như hai người bạn cũ, rồi dần mở lòng hơn. Anh bảo:

- Trước đây là anh sai, là anh không quan tâm đến em. Giờ anh muốn học lại cách yêu, cách làm chồng, nếu em cho phép.

Những buổi gặp nối tiếp. Tôi không nhận ra từ khi nào mình mong tin nhắn từ anh, mong nghe giọng anh mỗi tối. Và rồi, một hôm trời mưa, anh mời tôi về nhà ăn cơm. Tôi nhận lời.

Căn nhà cũ vẫn quen thuộc. Mọi thứ gần như nguyên vẹn. Anh cười nói nhẹ nhàng, trên bàn ăn liên tục gắp thức ăn cho tôi. Tôi thấy tim mình dịu lại, như thể chưa từng có chia ly.

Anh bảo sẽ đi tắm, để tôi ngồi chờ. Lúc anh bước ra, anh chỉ quấn khăn ngang hông, vừa định mặc áo thì tôi chết lặng. Trên người anh có một vết sẹo to, dài, lồi lõm và tím tái kéo từ nách phải xuống đến ngang hông. Thô ráp, gồ ghề như một con rết đang bám vào da thịt.

Tôi bất động. Không phải vì ghê sợ mà vì tôi hoảng loạn. Cơn choáng váng ập đến trong tích tắc, tim tôi đập thình thịch, hai tai ù đi. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt bởi một ký ức cũ tưởng đã chôn vùi.

Năm tôi 13 tuổi, bố tôi từng bị bỏng nặng vì một vụ cháy. Vết sẹo trên lưng ông cũng to, cũng dài và gớm ghiếc như vậy và vết sẹo đó là thứ tôi luôn tránh nhìn suốt cả tuổi thơ. Bởi từ ngày mang trên mình vết sẹo đó, ông trở nên cộc cằn, nóng nảy. Những lần ông nổi giận vô cớ, tôi run rẩy trốn dưới gầm bàn.

Và giờ đây, vết sẹo trên người anh đã đánh thức tất cả những ký ức tuổi thơ đau buồn của tôi. Tôi lùi lại một bước, môi mím chặt, mắt nhòe đi. Anh quay lại, lo lắng hỏi tôi:

- Em… không sao chứ?

Tôi lắp bắp:

- Em… em xin lỗi. Em cần ra ngoài một lát…

Tôi không đợi anh giữ lại. Tôi quay lưng, bước nhanh ra khỏi nhà, không cầm theo áo mưa, mặc cho cơn mưa đêm đang táp thẳng vào mặt. Tôi chỉ biết rằng, nếu còn đứng đó thêm giây nào nữa, tôi sẽ vỡ vụn.

Mừng rỡ vì chồng cũ xin tái hôn, lúc anh quấn khăn từ phòng tắm bước ra, tôi tái mặt chạy đi - 2

Thấy vết sẹo trên lưng chồng cũ, tôi sợ tái mặt. (Ảnh minh họa)

Tôi về nhà trong cơn mưa, tim vẫn đập dồn dập. Mở điện thoại lên toàn cuộc gọi nhỡ của anh. Mãi một lúc sau, tôi mới có thể bình tĩnh lại để nhận cuộc gọi của anh.

- Vết sẹo sau lưng anh làm em sợ à? Vết sẹo đó là do anh bị tai nạn cách đây vài tháng. Anh không nghĩ em sẽ bỏ chạy như vậy…

Tôi nghẹn ngào:

- Em không sợ anh. Em sợ chính mình. Anh biết mà, chuyện bố em năm xưa…

Nói đến đây, tôi òa khóc nức nở. Đầu dây bên kia im lặng rồi điện thoại tắt, nhưng một lúc sau, chồng cũ đã đến trước cửa nhà tôi. Thấy tôi, anh liền ôm tôi vào lòng rồi liên tục nói lời xin lỗi. Anh xin lỗi vì đã vô tình đánh thức ký ức đau buồn của tôi, anh xin lỗi vì trước đây đã chưa đủ quan tâm đến tôi, xin lỗi vì đã hiểu nhầm tôi và hứa sẽ bù đắp cho tôi thật nhiều.

Tôi gục đầu lên vai anh. Trong vòng tay ấy, tôi thấy mình bé lại. Và lần đầu tiên, tôi thấy không cần phải mạnh mẽ nữa. Tôi không biết liệu vết thương lòng kia có thể được chữa lành hay không, nhưng tôi vẫn muốn thử đối mặt, muốn thử cho cả tôi và anh một cơ hội để làm lại.

Bước vào phòng ngủ, tôi giật mình sốc đến suýt ngất khi chứng kiến việc làm đáng sợ của chồng.

Theo Cẩm Tú ([Tên nguồn])
Gửi góp ý
Chia sẻ
Lưu bài Bỏ lưu bài
Tin liên quan
Phụ nữ và gia đình

Xem Thêm